Bữa nay, tui bắt đầu thấy lo.
Today, I started feeling anxious.
Không biết mấy ngày sắp tới mình sẽ trải qua những gì, sẽ mạnh mẽ nổi không, sẽ gồng được tới đâu.
I don’t know what I’m about to go through in the coming days whether I’ll be strong enough, whether I can hold it all together.
Tự nhiên cái lòng nó nặng trĩu, cứ ngồi yên cũng thấy mỏi.
Out of nowhere, my heart feels heavy, like even sitting still takes effort.
Có những thứ chưa xảy ra mà trong đầu đã quay cuồng, làm như gánh nặng nó đè xuống trước khi tui kịp đụng tới.
There are things that haven’t even happened yet, but my mind is already spinning like the weight of it all is pressing down before I even get the chance to face it.
Lớn lên rồi, mới biết sống không phải dễ. Có nhiều chuyện không ai dạy, mà mình buộc phải tự học lấy
Only after growing up do I realize life isn’t easy. There are so many things no one teaches me, i just have to figure them out on my own.
Không phải chuyện nào cũng có người chia sẻ, có khi buồn cũng phải tự nín, mệt cũng phải tự ráng.
Not every problem has someone to talk to. Sometimes, when I sad, I have to hold it in. When I tired, I still have to push through.
Ở cái tuổi này, mình không còn được quyền sợ hãi như hồi nhỏ nữa. Phải giấu lo vô bụng, rồi cười cho qua ngày.
At this age, I don’t have the luxury to be scared like i was as a kid. I have to swallow my worries and smile just to make it through the day.
Một ngày nào đó, tui sẽ ngồi lại, có thể là trong một căn phòng nhỏ, hay một chỗ yên tĩnh nơi quê nhà, tui sẽ nhớ về khoảng thời gian này cái đoạn đường mà mình cứ tưởng không vượt qua nổi, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua. Tui sẽ nhớ cái cảm giác vừa cô đơn vừa đầy hy vọng, cái lúc trong lòng đầy lo mà ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Someday, I’ll sit down maybe in a quiet little room, or somewhere peaceful back home and I’ll remember this stretch of time. The part of life I thought I wouldn’t survive, but somehow did. I’ll remember the feeling of being lonely, yet full of hope. The days my heart was filled with fear, but my eyes still looked forward.
Tui sẽ nhìn lại và thấy thương bản thân mình biết bao nhiêu. Thương cái người từng loay hoay giữa cuộc đời, từng mệt lả nhưng không dám dừng. Thương cái người ngày nào cũng tự an ủi “rồi cũng qua thôi”, dù trong lòng còn chưa biết rồi mình sẽ đi tới đâu.
I’ll look back and feel so much love for that version of me. The one who was lost in life, exhausted but still refused to quit. The one who kept whispering “this too shall pass” every day, even when I had no idea where life was heading.
Và khi đó, tui mong mình sẽ mỉm cười. Vì dù cuộc sống có như thế nào, tui cũng đã từng sống thật lòng, từng cố gắng hết mình, từng giữ vững niềm tin trong những ngày tối nhất. Không phải vì tui giỏi giang gì, mà vì tui không muốn bỏ rơi chính mình.
And when that time comes, I hope I’ll smile. Because no matter how life turned out, I had lived truthfully, tried my best, and kept the faith during the darkest days. Not because I was extraordinary but because I refused to abandon myself.
Rồi sẽ có một ngày tui biết ơn đoạn đường này. Vì chính nó đã dạy tui cách mạnh mẽ, cách im lặng mà không gục ngã, cách tự lau nước mắt rồi đứng dậy tiếp tục bước đi.
There will come a day when I’ll be grateful for this chapter. Because it taught me how to be strong, how to be silent without falling, how to wipe my own tears and keep walking.
LOCATED: Bangkok, Thailand