Đôi lúc có những ngày dài đến mức mình tưởng như thời gian ngừng lại. Bốn ngày vừa rồi là những ngày như thế. Bốn ngày chẳng có biến cố lớn, chẳng có điều gì quá bất ngờ, nhưng vẫn đủ để mình thấy mình kiệt sức. Kiệt sức không phải vì công việc, không phải vì con người, mà vì cảm xúc của chính mình. Chúng kéo mình xuống như một cơn thủy triều, nhấn chìm mọi nỗ lực gồng gánh để tỏ ra ổn.

There are days so long that I feel time has stopped. These past four days were exactly like that. Four days without big events, without anything shocking, yet heavy enough to drain me completely. Not drained by work, not by people, but by my own emotions. They pull me down like a tide, drowning every attempt I make to look like I’m fine.


Mỗi sáng thức dậy, mình vẫn phải mở mắt, bước ra ngoài, hòa vào guồng quay vốn chẳng bao giờ dừng lại. Người ta sẽ chẳng vì mình mệt mà ngừng lại. Công việc sẽ chẳng vì mình buồn mà giảm đi. Thế giới này vẫn tiếp tục với nhịp độ riêng của nó, ồn ào, dồn dập, lạnh lùng. Và đó chính là sự khắc nghiệt của cuộc sống: nó không cho mình một cái cớ nào để dừng lại, để nghỉ ngơi, để trốn tránh.

Every morning I still have to open my eyes, step out, and join the rhythm that never stops. The world will not slow down just because I’m tired. Work will not lessen just because I’m sad. This world continues at its own pace loud, relentless, and indifferent. That is the harshness of life: it gives me no excuse to pause, to rest, to escape.

Có những khoảnh khắc, mình tự hỏi tại sao con người phải học cách mạnh mẽ nhiều đến vậy? Tại sao phải cười khi trong lòng đang rạn vỡ, phải đứng vững khi đôi chân chỉ muốn khuỵu xuống? Nhưng rồi lại tự trả lời, vì không mạnh mẽ thì sẽ bị bỏ lại. Cuộc sống này vốn không đủ dịu dàng để ai cũng có thể yếu đuối. Và thế là mình lại gồng mình, lại khoác lên nụ cười giả vờ, lại tỏ ra ổn để không làm phiền đến ai.

There are moments when I ask myself why must humans learn to be so strong? Why do we have to smile when our hearts are breaking, stand tall when our legs only want to collapse? And then I answer myself because if we don’t, we’ll be left behind. Life is not gentle enough for everyone to be fragile. So I brace myself again, put on a false smile, and pretend to be fine so I won’t trouble anyone.


Thế nhưng, chính trong sự khắc nghiệt ấy, mình mới nhận ra một điều mình không muốn mang thêm năng lượng u ám cho những người xung quanh. Có thể bên trong mình rối bời, nhưng khi đối diện với người khác, mình vẫn muốn đem đến sự nhẹ nhõm. Mình không muốn người khác nhìn vào mình mà thấy thêm nặng nề. Ngược lại, mình muốn ai bước qua đời mình, dù chỉ trong chốc lát, cũng nhận được một chút gì đó tích cực.

Yet, in that very harshness, I realize one thing I don’t want to carry my darkness into others’ lives. My inside may be a storm, but when I face people, I want to bring them ease. I don’t want anyone to look at me and feel heavier. On the contrary, I want those who cross paths with me, even briefly, to take away something positive.

Mình vẫn tin rằng, một lời nói dịu dàng, một nụ cười chân thành, một cái lắng nghe không vội vàng có thể trở thành nơi neo lại cho ai đó trong ngày dài mỏi mệt. Và nếu mình có thể làm được điều đó cho người khác, thì sự tồn tại của mình, dù có u ám đến đâu, cũng bỗng nhiên có thêm ý nghĩa.

I still believe that a gentle word, a genuine smile, or a patient ear can become an anchor for someone in their weary day. And if I can do that for another person, then my existence even in its darkness suddenly holds more meaning.


Vài đêm, mình nằm đó và nghĩ về sự mong manh của con người. Mỗi người đều có những cuộc chiến âm thầm, có những vết thương chẳng ai nhìn thấy. Người ta có thể mặc áo quần tươm tất, có thể nói cười rạng rỡ, nhưng sâu bên trong có khi đang đổ nát. Có lẽ vì vậy mà mình càng muốn đối xử với họ bằng tất cả sự dịu dàng mình có. Không phải vì mình đang dư dả gì, mà vì mình hiểu cảm giác khổ sở là thế nào.

There are nights when I lie still and think about the fragility of human beings. Everyone carries silent battles, wounds invisible to the eye. People may dress neatly, may laugh brightly, but inside they might be falling apart. Perhaps that is why I want to treat them with all the tenderness I have. Not because I am overflowing with it, but because I know too well what suffering feels like.

Mình biết, để mang đến tích cực cho người khác, bản thân cũng cần phải chữa lành. Nhưng mình không muốn đợi đến khi mình thật sự ổn mới bắt đầu trao đi yêu thương. Vì nếu cứ chờ đợi sự hoàn hảo, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ bắt đầu được. Có thể mình chưa thật sự vững vàng, có thể bản thân mình còn đầy lỗ hổng, nhưng giữa những khoảng trống ấy, mình vẫn muốn đặt vào một chút ấm áp, một chút dịu dàng, để ai đi qua mình cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

I know that to bring positivity to others, I also need to heal myself. But I don’t want to wait until I’m perfectly okay to start giving love. Because if I wait for perfection, perhaps I’ll never begin. Maybe I’m not steady, maybe I’m full of cracks, but within those empty spaces, I still want to place some warmth, some gentleness, so no one passing by me feels cold.


Cuộc sống này quá khắc nghiệt để chúng ta chỉ nghĩ cho riêng mình. Chúng ta cần nhau, như cây cần ánh nắng, như bầu trời cần mưa để trong trẻo hơn sau cơn giông. Và mình muốn, trong phần đời ngắn ngủi này, ít nhất sự tồn tại của mình có thể trở thành một lý do nhỏ nào đó để ai đó thấy dễ thở hơn.

Life is too harsh for us to think only of ourselves. We need one another, like trees need sunlight, like the sky needs rain to be clearer after the storm. And I want, in this short span of life, for my existence to at least become one small reason why someone else breathes a little easier.

Bốn ngày vừa qua, với mình, như một phép thử. Nó nhắc mình rằng mình vẫn còn yếu đuối, vẫn còn dễ bị lay động, vẫn còn những lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến mình thấy rõ hơn một điều: mình chưa bao giờ muốn biến nỗi buồn của mình thành gánh nặng cho người khác. Ngược lại, chính trong những ngày tăm tối nhất, mình càng khao khát được là một điểm sáng, dù chỉ nhỏ nhoi, trong cuộc sống của người khác.

These past four days felt like a test. They reminded me that I am still fragile, still easily swayed, still tempted at times to give up. Yet they also made me see more clearly: I have never wanted to turn my sadness into a burden for others. On the contrary, in my darkest days, I long even more to be a small light in someone else’s life.


Và có lẽ, đó chính là lối thoát mà mình đang đi tìm. Không phải một lối thoát để trốn chạy, mà là một lối thoát để bước tiếp. Khi mình đặt tình thương và sự dịu dàng lên trên những mỏi mệt của bản thân, tự nhiên mình có thêm một lý do để tồn tại, có thêm một niềm tin để tiếp tục. Bởi vì, cuối cùng, cuộc sống dẫu khắc nghiệt đến đâu, thì vẫn còn tình thương giữ cho con người ta khỏi vỡ vụn hoàn toàn.

And perhaps that is the very escape I’ve been seeking. Not an escape to run away, but an escape to move forward. When I place love and gentleness above my own weariness, suddenly I find another reason to exist, another belief to carry on. Because in the end, no matter how harsh life becomes, love remains the force that keeps us from completely breaking apart.

Mình không biết ngày mai sẽ ra sao. Có thể lại là một ngày dài lê thê, có thể lại là một ngày nặng trĩu. Nhưng chỉ cần trong ngày mai ấy, mình vẫn còn đủ sức để mỉm cười với một ai đó, đủ sức để nói một lời dịu dàng, đủ sức để trao đi một cái nhìn ấm áp, thì có lẽ ngày mai ấy vẫn có ý nghĩa.

I don’t know what tomorrow will bring. It may be another long dragging day, it may be another heavy one. But if tomorrow I can still manage to smile at someone, still have the strength to speak a kind word, still have the will to offer a warm glance, then perhaps that tomorrow will still carry meaning.


Và như thế, bốn ngày vừa qua, dù u ám và nặng nề, cũng không phải là vô ích. Nó dạy mình biết trân trọng hơn sự dịu dàng mà mình còn giữ được trong lòng, giữa một thế giới quá nhiều khắc nghiệt. Nó dạy mình rằng, ngay cả khi mình kiệt quệ, mình vẫn có thể chọn cách yêu thương. Và có lẽ, đó mới là điều khiến mình còn muốn bước tiếp, dù con đường phía trước chưa hề dễ dàng.

And so, these past four days, though dark and heavy, were not in vain. They taught me to cherish more the gentleness I still hold within, in a world so full of harshness. They taught me that even in exhaustion, I can still choose to love. And perhaps, that is the very thing that makes me want to keep going, even when the road ahead will not be easy.

LOCATED: Ho Chi Minh City, Vietnam