Tự nhiên hôm nay nằm trên giường, vài suy nghĩ cứ lảng vảng quanh đầu, tui chợt thấy một khoảng tối trong mình thứ mà tui vẫn hay gọi là “điểm mù của bản thân”.Suddenly, while lying in bed today, with a few thoughts drifting around my mind, I realized there was a dark corner within me something I often call my “blind spot.

Không phải vì mình cố tình che mắt mình, mà vì mình quen sống với nó như thể đó là một phần tự nhiên của mình.

Not because I choose to close my eyes to it, but because I’ve grown used to living with it as if it were a natural part of me.


Từ nhỏ, mình đã thích lắng nghe hơn là nói.

Since I was a child, I have preferred listening over speaking.

Mình ngồi im nghe chuyện của người khác, từ những điều vụn vặt như mối lo ngày mai nấu gì, cho đến những chuyện sâu xa mà họ chẳng dám nói cùng ai.

I would sit quietly, listening to others whether it was something as small as worrying about what to cook tomorrow, or as deep as the secrets they dared not share with anyone.


Mình học được cách để khoảng lặng trôi qua tự nhiên, để người ta thấy an toàn mà mở lòng.

I learned to let silences pass naturally, so people would feel safe enough to open up.

Và rồi, mình mang cái thói quen ấy đi qua cả tuổi trưởng thành, qua những năm tháng mình yêu, mình đau, mình mất mát.And I carried that habit into adulthood through the years I loved, hurt, and lost. 

Mình yêu cái đẹp chậm rãi: tiếng đĩa hát bolero lạo xạo, hơi men buồn của những câu vọng cổ, bàn tay mình quấn len thành từng vòng nhỏ, từng mẩu đất sét ướt mát lạnh thành hình.

I love the slow beauty of life: the crackling sound of a bolero record, the bittersweet hum of vọng cổ, the way my hands wind yarn into small loops, or shape cool, damp clay into form.


Mình tưởng mình đã hiểu đủ về sự kiên nhẫn, về việc chăm chút cho từng thứ nhỏ bé.

I thought I understood patience, the art of caring for every small thing.


Nhưng mình lại không nhận ra một điều: kiên nhẫn và cố chấp chỉ cách nhau một đường chỉ mảnh.

But I didn’t realize one thing patience and stubbornness are separated by only the thinnest of threads.


Mình tin rằng, nếu mình đủ tốt, đủ dịu dàng, đủ chân thành, thì một mối quan hệ hay một con người cũng sẽ cảm nhận và đáp lại.

I believed that if I were good enough, gentle enough, and sincere enough, a relationship or a person would eventually feel it and respond.

Vì tin như thế, mình nhiều lần ở lại lâu hơn mức cần thiết, nhiều lần tự nhủ “chắc mọi thứ rồi sẽ khác”, nhiều lần chọn thêm một cơ hội nữa dù trái tim đã mỏi.Because of that belief, I stayed longer than I should have, told myself “things will change” more times than I can count, and chose “just one more chance” even when my heart was already tired.


Cái “thêm một lần” ấy kéo dài cho đến khi mình nhận ra mình đã đi quá xa khỏi giới hạn an toàn của bản thân.

That “one more time” stretched on until I realized I had wandered too far from the safe limits of my own boundaries.


Điểm mù lớn nhất của mình chính là vậy. Mình nhìn thấy tiềm năng tốt đẹp trong người khác quá rõ, nhưng lại mờ mịt trước sự thật rằng không phải ai cũng muốn bước đến nơi mình hình dung.

That is my greatest blind spot. I can see the goodness in others so clearly, yet remain blind to the truth that not everyone wants to walk toward the place I imagine for them.


Mình dễ tin vào những dấu hiệu nhỏ, những cử chỉ ấm áp thoáng qua, và đôi khi quên nhìn vào bức tranh lớn nơi câu trả lời đã hiện ra từ lâu.

I easily believe in small signs, fleeting warmth, and sometimes forget to step back and see the bigger picture where the answer has been clear all along.


Có lần, mình ngồi một mình giữa đêm, đan nốt chiếc khăn len dở dang.

Once, I sat alone in the middle of the night, finishing a half knitted scarf.

Những vòng len xoắn lại dưới tay, nhưng trong đầu mình chỉ là một khoảng trắng.

The yarn twisted beneath my hands, but in my mind there was only blankness.


Mình nghĩ về tất cả những lần mình vội vàng chìa tay kéo ai đó ra khỏi khó khăn, để rồi nhận ra chính mình cũng đang đứng trong vũng lầy.I thought about all the times I rushed to pull someone out of their struggles, only to realize I was standing in the same swamp.

Mình không trách ai, chỉ thấy thương cho phần mình đã cạn sức mà không hề hay biết.

I didn’t blame anyone only felt a quiet sadness for the part of me that had run dry without even realizing it.

Mình tập nhìn thẳng vào điểm mù của mình.

I am learning to look straight at my blind spot.

Không phải để xóa nó vì mình biết đó là phần gốc rễ của sự tử tế trong mình mà để học cách sống cùng nó mà không bị nuốt chửng.

Not to erase it because I know it is rooted in my kindness but to live with it without being consumed.


Giống như khi nghe một bài ca cổ, mình biết sẽ có những nốt trầm buồn, nhưng mình không để chúng kéo cả bản nhạc chìm xuống.

Like listening to a traditional song, I know there will be melancholy notes, but I won’t let them drag the whole melody down.

Mình muốn sống chậm, nhưng không đứng yên. Mình muốn yêu, nhưng không mất mình.

I want to live slowly, but not remain stagnant. I want to love, but not lose myself.


Điểm mù ấy vẫn ở đó.

That blind spot is still there.

Nhưng giờ, khi mình bước qua một mối quan hệ hay một giai đoạn mới, mình thử đặt một tấm gương trước nó.But now, whenever I step into a new relationship or a new chapter, I try to place a mirror in front of it.

Để trước khi nhìn vào ai khác, mình thấy khuôn mặt mình mệt hay vui, an yên hay tổn thương và tự hỏi:

“Mình có đang nhìn rõ mọi thứ không?”

So that before I look at anyone else, I see my own face tired or happy, peaceful or hurt and ask:

“Am I seeing things clearly?”


Vì mình hiểu, đôi khi, cứu chính mình khỏi vùng mù…cũng là cách tử tế nhất mình có thể làm cho bản thân.

Because I understand that sometimes, saving myself from my own blind spot…is the kindest thing I can do for myself.

LOCATED: Cần Thơ, Ninh Kiều, Cần Thơ, Việt Nam