Không biết từ lúc nào, cái chuyện hít vô thở ra vốn là chuyện bình thường lại trở thành điều mình mong mỏi. Mình bị viêm mũi dị ứng nặng. Không phải kiểu “hắt xì vài cái rồi hết”. Là kiểu chỉ cần trở trời một cái, bụi trong không khí hơi nhiều một chút, hay ngồi nơi nào đó không khí sương lạnh một chút là mũi nghẹt cứng, đầu nặng như có ai đè, nước mũi thì chảy liên tục, rát hết cả cổ họng. Ngủ không nổi, ăn không ngon, nói chuyện với ai cũng muốn gắt gỏng, nước mũi thì chảy lòng thòng :)

I’m not sure when it started, but something as natural as breathing just breathing has become something I desperately wish for. I suffer from severe allergic rhinitis. Not the kind where you sneeze a few times and it’s over. Mine’s the kind where even a small shift in the weather, a little extra dust in the air, or just sitting somewhere slightly damp and cool is enough to completely block my nose. My head feels like it’s being pressed down by a weight, mucus runs nonstop, and my throat burns from all the drainage. I can’t sleep, I don’t enjoy food, I get snappy with people for no reason and my nose just keeps dripping like a broken faucet.

Nhưng cái khó chịu nhất không nằm ở thể xác. Mà nằm ở cái tâm trí không còn yên nữa. Mình lúc nào cũng mệt, khó chịu, cảm giác bị kẹt trong chính thân thể của mình. Có ngày, mình chỉ ước sao cho mũi thông lại một chút, để thở bình thường, chứ không cần gì cao xa hết.

But the worst part isn’t the physical discomfort. It’s the way my mind can’t rest anymore. I feel constantly tired, irritable, like I’m trapped inside my own body. Some days, all I wish for is just for my nose to clear up a little just enough to breathe normally. I don’t need anything more than that.

Cuộc sống mình từ đó đảo lộn. Không dám mở cửa sổ khi trời có gió. Không dám ngoài đường lâu vì sợ bụi. Ăn gì cũng phải coi kỹ. Dùng đủ mọi cách xông tinh dầu, uống thuốc, ngậm gừng, kê gối cao khi ngủ… Có hiệu quả chút xíu rồi lại đâu vào đấy. Mình bắt đầu thấy nản.

Since then, my life has been turned upside down. I don’t dare open the window when there’s wind. I avoid staying outside too long, afraid of dust. I have to be careful with everything I eat. I’ve tried it all essential oil steaming, meds, ginger lozenges, sleeping with my pillow propped up. Sometimes it works a bit, but then everything goes right back to how it was. I started feeling discouraged.

Lúc đó, mình nhận ra mình không chỉ bệnh ở mũi mà cũng đang mệt ở trong lòng.

That’s when I realized I wasn’t just sick in my nose. I was tired deep down, in my heart.

Cái mệt nó không lên tiếng, nhưng nó lặng lẽ rút sạch năng lượng của mình. Một ngày nữa trôi qua như đang bị kéo lê. Công việc thì dang dở, nói chuyện với người thân cũng không còn đủ kiên nhẫn. Mình như không còn là mình nữa. Bị nhốt trong một cái vỏ chật chội, vừa nghẹt thở vừa bức rức.

That kind of exhaustion doesn’t speak out loud but it quietly drains all your energy. Each day feels like being dragged along. My work remains unfinished, and I lose patience even with those closest to me. I don’t feel like myself anymore like I’m trapped inside a tight shell, both suffocated and restless.

Nhưng rồi có lúc, mình dừng lại. Không phải vì hết bệnh, mà vì hết sức.

But then, there came a moment when I just stopped. Not because I got better but because I was simply out of strength.

Mình bắt đầu quay về để ý tới cảm giác từng chút một. Lúc hít vào khó mình không ráng nữa. Mình ngồi xuống, để yên, chỉ quan sát.

I started tuning in to how I was feeling bit by bit. When it felt hard to breathe in, I stopped trying to force it. I sat down, stayed still, and simply observed.

Mình bắt đầu uống nước ấm đúng giờ, ngủ sớm hơn, tắt mạng xã hội sớm hơn. Mình tập viết lại mỗi sáng. Hôm nay mũi ra sao? Có dễ thở không? Có thấy trong lòng nặng không? Cái gì đang làm mình căng?

I began drinking warm water on time, going to bed earlier, logging off social media sooner. I started journaling every morning. How’s my nose today? Is breathing easier? Does my chest feel heavy? What’s making me tense?

Không phải ngày nào cũng dễ. Có hôm bệnh trở lại nặng hơn. Mình tức, mình muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi tự nhắc: “Chuyện gì cũng cần thời gian. Không ai hết bệnh sau một đêm.” Và mình quay lại thở tiếp.

Not every day was easy. Some days the symptoms hit harder again. I’d get frustrated. I wanted to give up. But then I’d remind myself: “Everything takes time. No one gets better overnight.” So I returned to my breath.

Trong khoảng thời gian đó, nhận ra “Đừng tìm cách chống lại cái cơ thể mình. Hãy học cách hiểu nó.” Nghe đơn giản, nhưng làm không dễ. Nhưng đó, mình thay đổi.

During that time, I realized: “Don’t try to fight your body. Learn to understand it.” It sounds simple, but it’s not easy to do. Still, that was when I started to change.

Mình bớt trách bản thân vì yếu. Bớt than trời vì bệnh hoài không dứt. Mình thay vì coi viêm mũi dị ứng là kẻ thù, thì bắt đầu lắng nghe nó.

I stopped blaming myself for being weak. Stopped complaining to the sky about why the illness never ended. Instead of treating allergic rhinitis like an enemy, I started listening to it.

Nó nhắc mình đừng lơ là. Nó khiến mình sống chậm. Nó buộc mình biết chăm sóc chính mình kỹ hơn.

It reminded me not to be careless. It made me slow down. It forced me to take better care of myself.

Giờ đây, mình không hết bệnh hẳn nhưng mình sống cùng nó mà không khổ sở như trước. Mình biết khi nào nên dừng lại, biết cách nghỉ, biết lúc nào nên tránh gió, biết khi nào cần xoa dịu lòng mình.

Now, I’m not completely healed, but I’ve learned how to live with it without suffering the way I used to. I know when to stop, how to rest, when to avoid the wind, and when my heart needs a little soothing.

Từ cái chuyện đơn giản là “thở được”, mình học ra nhiều điều. Rằng trong cuộc sống, có những lúc mình không cần phải cố gắng chạy theo ai hết. Chỉ cần sống cho trọn một hơi thở cũng là đủ rồi đúng hummm🙂‍↔️

From something as simple as “being able to breathe,” I’ve learned a lot. That in life, sometimes, you don’t need to keep chasing after anyone. Just living fully in one single breath is already enough, rightttttt?🙂‍↔️

LOCATED: Thượng Hải, Trung Quốc