Có những ngày, cảm giác làm người thật nặng nề đến mức gần như không thể gánh nổi. Niềm vui, nỗi buồn, sự khao khát, nỗi hoang mang tất cả cùng trụ ngụ trong một tâm hồn nhỏ bé. Và đôi khi, thật quá sức. Nhưng mình vẫn ở lại. Vẫn thở. Vẫn cảm nhận được tất cả.
Mình học được phải kìm nén, phải phân tán sự chú ý, phải “gọn gàng” trong cách thể hiện bản thân. Phải mạnh mẽ. Phải cười. Nhưng dưới bề mặt đó là sự thật luôn âm ỉ, cuộc sống là một mớ hỗn độn vừa mong manh, vừa đẹp đẽ và việc cảm nhận trọn vẹn nó là điều khiến mình thật sự sống.
Mình đã nhận ra rằng tê liệt cảm xúc không phải là sự bảo vệ đó là một kiểu cái chế.t. Mỗi lần mình từ chối cảm xúc thật của mình, mình đánh mất một phần con người mình. Giờ đây, mình tự hỏi: điều gì sẽ xảy ra nếu mình thôi chống lại những giọt nước mắt? Nếu mình để niềm vui cuốn mình đi mà không mặc cảm? Nếu nỗi đau không cần phải giấu giếm?
Điều này không phải là sự bi lụy. Đây là sự hiện diện. Là sự chân thật với chính bản thân mình. Có những buổi sáng, ánh nắng lọt qua khung cửa làm mình rưng rưng. Có những đêm, ký ức quay về và đè nặng lên ngực cho đến khi mình thở ra nó trong bóng tối. Và mình để nó xảy ra. Bởi vì cuối cùng, mình hiểu rằng cảm xúc không phải là vấn đề cần giải quyết mà là điều cần được đi qua.
Làm người là chấp nhận sống cùng những mâu thuẫn. Mình có thể vừa hy vọng, vừa tuyệt vọng trong cùng một hơi thở. Vừa yêu, vừa giận một người trong cùng một khoảnh khắc. Vừa cười, vừa tiếc thương. Mình đủ rộng lớn để chứa đựng tất cả những điều tưởng như đối nghịch ấy.
Vậy nên hôm nay, và có thể là mỗi ngày sau này, mình chọn không chạy trốn. Mình chọn để mọi thứ ùa đến, nỗi buồn, sự kinh ngạc, bối rối, biết ơn. Mình chọn để bản thân được tan vỡ và tái sinh, hết lần này đến lần khác, bằng chính hành động can đảm và dịu dàng, sống trọn vẹn với cảm xúc của mình.
Bởi vì mình là con người. Và việc cảm nhận tất cả không phải là yếu đuối mà là quyền được sống thật.
LOCATED: Bangkok, Thailand